Đã lâu rồi không về thăm trường cũ
Nhớ hàng cây nhớ ghế đá thân thương
Nhớ thầy cô nhớ những buổi tan trường
Nhớ lớp học ôi vô vàn thương nhớ
Kể từ ngày lớp tôi chia tay các thầy, cô, bạn bè, rời mái trường thân yêu, năm nay đã 10 năm rồi…Và cũng ngần ấy thời gian, tôi bị cuốn theo dòng xoáy cuộc đời với bao suy nghĩ, lo toan cho cuộc sống, với bao niềm vui,nỗi buồn đáng nhớ và đáng quên…
Nhưng có một điều chắc chắn rằng tôi không thể quên được những ngày còn học chung dưới mái trường thân yêu này. Những hình ảnh, kỷ niệm ngày xưa bất chợt dâng lên trong lòng tôi một nỗi niềm bồi hồi, xúc động, và trong cảm xúc đó, tôi mong muốn được trở lại mái trường thân yêu để một lần được gặp lại các thầy, cô thân yêu và các bạn của mình.
Và rồi bánh xe lăn bánh đưa tôi về con đường quen thuộc, chỉ còn khoảng năm phút nữa là tôi tới trường. Lòng tôi cứ bồn chồn rạo rực. Xe dừng lại ngay trước cổng trường. Cảnh trường khác xưa nhiều quá tôi gần như ko thể nhận ra. Thế là đã 10 năm kể từ khi chia tay, giờ tôi mới được trở lại đây nơi tôi đã từng có những kỉ niệm êm đẹp. Cổng tường này là này là nơi lũ học trò chúng tôi vẫn đợi nhau. Tôi ngó nghiêng như ngóng chờ 1 điều gì đó... Áp mặt vào những thanh sát của cánh cổng trường tôi nhìn xa xăm... . Nước mắt tôi ứa ra, họng tôi tắc nghẹn như có cái gì chặn ngang. Tôi không thể kìm nổi xúc động này. Thầy cô ơi... tiếng gọi sao mà thân thương quá! Bỗng có tiếng gọi “Trang ơi” làm tôi giật mình quay lại đó là cái Nhung đứa bạn của tôi giờ nó là giáo viên dạy tại trường. Chúng tôi tay bắt mặt mừng cùng nhau đi dạo quanh trường. Trường học ngày hè nên cũng yên ắng, mọi cảm xúc ùa về trong lòng tôi.
Bước vào sân trường sự thaỵ đổi ấy càng hiện lên rõ hơn. Dãy lớp tôi học năm xưa giờ được thay thế bằng một nhà cao tầng khang trang, sáng sủa. Lớp cũ năm xưa không còn nhưng tôi vẫn như thấy đâu đây hình ảnh của các bạn cùng lớp. Cái Lan toét, cái Hồng cụ, thằng Sơn tê ta… Ngày ấy cũng ở góc sân trường này, chúng tôi thường chơi đùa. Cây bàng năm xưa vẫn còn nhưng nó đã già hơn trước. Tôi bước lại gần, những nét chữ khắc vào thân cây yẫn còn nhưng những dòng chữ của chúng tôi không còn nữa, có lẽ thời gian đã làm mờ dần.
Bóng chiều đã xế tà cũng là lúc tôi tạm biệt Nhung, tạm rời xa mái trường để lên xe. Ngắm ngôi trường cũ một lần nữa, tạm biệt những kỉ niệm của tuổi thơ tôi ra về trong lòng nao nao bao kỷ niệm buồn vui. Mái trường thân yêu, ngôi nhà thứ hai trong tôi, chính nơi đây đã chắp cánh cho tôi bao ước mơ hy vọng. Tôi hiểu rằng dù là mười năm hay bao nhiêu năm nữa, tôi cũng sẽ mãi khắc ghi những kỷ niệm về một thời cắp sách đến trường.
VIẾT BÌNH LUẬN CỦA BẠN: